Các bức ảnh quảng cáo công nghệ hay, 2`...
Không những thế, với phong cách hài hước, những hình ảnh này còn khiến người xem phải mỉm cười mỗi khi nhớ đến
Game xếp hình Tetris trở lại. EPhone 900 với khả năng truy cập web siêu nhanh để tìm sự trợ giúp trong tình huống khẩn cấp. Công nghệ chống rung của máy ảnh Olympus. Ống Panasonic rộng tới mức chụp được cả mặt trăng và mặt trời cùng lúc. Panasonic với khả năng nhận diện khuôn mặt "siêu thông minh" (thấy cả em bé trong bụng mẹ). Máy ảnh của Nikon nhận diện được cả mặt ma. Tính năng chỉ đường thông qua vệ tinh của Motorola.
MacBook Pro siêu mỏng.
0
comments
Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010
Posted by restart
NGũ đại cao thủ trong Tiểu thuyết KIm dung remix
Trùm to nhất, chuyên bán thuốc luyện đan, thông tục bây giờ gọi là thuốc lắc, có thể khiến con người ta lên tiên. Ông này do kinh doanh mặt hàng siêu lợi nhuận này nên thế lực to nhất, dưới tay có bảy ông đệ, tự xưng là Toàn chân thất tử, lập thành Toàn chân giáo, tức giáo phái toàn là chân.
Mã Ngọc : đại đệ tử, chuyên lo việc luyện đan cất thuốc, sản xuất hàng trắng và thuốc kích thích, tự xưng là Đan Dương Tử.
Khưu Xứ Cơ : nhân vật máu chiến nhất của phái Toàn chân, chuyên dùng để chém giết, dằn mặt các băng đảng khác. Ông này tính tình ưa thích du lịch, cá độ, suốt ngày chạy lăng quăng khắp nơi, lấy đồ trong túi dễ như chém đầu đại quan, từng qua Mông Cổ nhậu với Thành Cát Tư Hãn, tên nằm đầu bảng cần theo dõi của cảnh sát.
Ngọc Dương Tử Vương Xứ Nhất
Trường Sinh Tử Lưu Xứ Huyền
Trường Chân Tử Đàm Xứ Đoan
Quảng Ninh Tử Hách Đại Thông
Thanh Tĩnh tản nhân Tôn Bất Nhị
Năm ông đệ sau không có gì đặc biệt, chuyên dùng đánh hội đồng, huấn luyện ong ve, lâu lâu chui ra hòn non bộ phía sau núi bế quan, thực ra là mở sòng bạc chui. Đặc biệt trong bảy người có một nữ chiến binh là Tôn Bất Nhị, tính tình hung dữ kỳ quái, ai ai cũng khiếp hãi, sau này bị Dương Quá và Tiểu Long Nữ dằn mặt cho một trận te tua.
Toàn Chân giáo xuất thân là dân buôn hàng trắng, tự coi mình là băng đảng lớn nhất thiên hạ, hễ gặp việc gì không vừa mắt là xúm vào giải quyết bằng vũ lực, chính vì thế dân trong vùng tuy rất ghét nhưng không ai dám nói gì. Có điều tuy hống hách khó ưa nhưng thế lực Toàn chân giáo cực lớn, lại có trận thế trấn sơn là Thiên Cang Bắc Đẩu trận, ông trùm Vương Trùng Dương võ nghệ cao cường, bắn súng hai tay như một, giang hồ ít ai dám dây vào. Điểm này rất giống một băng đảng to béo khác là Thiếu Lâm.
Trận pháp Thiên Cang Bắc Đầu bí quyết ở chổ bảy ông đệ ngửa mặt lên trời, mỗi ông chọn lấy một vì sao đep nhất, mạo nhận là mình, sau đó xoay vòng vòng như bông vụ xung quanh đối thủ, chu mỏ há miệng, lè lưỡi phun nước bọt, cuối cùng đối thủ hoa mắt ngã lăn ra mà chết. Trận này sau phát triển thành trận cực to, mấy trăm người cùng xoay, hoành tráng lăng lệ, rất thích hợp cho lễ tiệc cung đình, nhưng do toàn là đàn ông xoay nên không được ưa chuộng lắm.
Vương Trùng Dương võ công đệ nhất thiên hạ, có điều như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chết sớm nhất trong Ngũ Bá. Lúc còn sống, ông đã nuốt một món hàng cực lớn là Cửu Âm chân kinh, khiến cho tứ bá còn lại căm giận ganh ghét vô cùng. Vương Trùng Dương cũng là nhân vật hổ báo nhất trong ngũ bá, dám một mình tập hợp quân đội chiến với chính quyền, chỉ tội bị đánh thua liểng xiểng, bỏ chạy về núi Chung Nam trốn mất.
Về núi chưa yên ổn bao lâu, xuất hiện một đại mỹ nhân là Lâm Triều Anh tới đòi yêu. Họ Vương đang hồi buôn bán phát đạt, tất nhiên không thích chia chác cổ phần bèn từ chối quyết liệt. Ai ngờ Lâm mỹ nhân cũng giang hồ có tiếng, ngang nhiên bày kế cướp mất kho bãi Hoạt Tử nhân mộ dưới chân núi Chung Nam, chẹn đường buôn bán của Toàn Chân phái, đặt thêm một dàn ong ve thủ hàng nóng, hễ thấy đệ tử Toàn Chân là xông vào bề hội đồng.
Vương Trùng Dương tuy tức trào máu nhưng do phải chia lực ra chiến với tứ bá nên không rảnh lo tới Lâm Triều Anh, sau này lăn chết vì quá lao lực, bỏ lại giấc mộng nhất thống giới buôn hàng trắng. Tuy chết sớm, nhưng đã kịp thời chọt cho Âu Dương Phong một nhát trọng thương rồi mới chịu lăn ra tắt thở.
Kể từ đó Toàn Chân thất tử mất sự đỡ đầu của ông trùm, bắt đầu bị đánh te tua. Sau này ở thôn Ngưu gia bị Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong, hai người trong tứ bá phá tan Thiên Cang Bắc đẩu trận, đánh chết mất Đàm Xứ Đoan. Toàn Chân phái về sau phát triển Thiên Cang Bắc Đẩu trận thành Đại trận pháp, định dùng trận này lấy lại danh tiếng, không ngờ Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trận pháp này cũng chẳng ăn nhằm vào đâu, Hoạt Tử nhân mộ cũng không cách gì lấy lại được, Toàn Chân giáo dần dần suy vi thành phường xóm băng đảng, không đáng nhắc tới trên giang hồ. Toàn chân thất tử cố vớt vát lại bằng cách ra sau núi mở sòng bài, không ngờ bị một đám ngoại nhân ganh ăn tức ở tới phá tan nát, tên nào cũng võ công cao cường, hung hăng bá đạo, thất tử không có cách nào, chỉ đành đứng nuốt nước bọt suông lầm bầm chửi thầm.
Nhắc tới Toàn Chân giáo không thể bỏ qua sư đệ của Vương Trùng Dương là Châu Bá Thông, biệt hiệu Lão ngoan đồng. Châu Bá Thông võ công cao thâm không kém gì Vương Trùng Dương, chỉ là tính tình ham chơi, không hề lo tới việc trùng hưng băng đảng, suốt ngày chỉ bắt bướm hái hoa, tằng tịu vương phi, hít đất chống đẩy. Sau nghiên cứu phát triển được một loại tiên dược, uống vào có thể (tưởng tượng rằng) trẻ mãi không già, kiếm lời vô số, kua lại người tình cũ, mua một khoảnh đất thật to vùng ngoại ô, xây thành khu nhà nghỉ mát, xung quanh trồng đầy hoa anh túc, sống một cuộc đời vui vẻ vô ưu, bỏ mặc đám đệ tử lổ mũi trâu tự sinh tự diệt.
*** Vương Trùng Dương rất giống một nhân vật khác của Kim Dung là Độc Cô Cầu Bại, chỉ hiện diện qua lời kể của những người khác. Võ công cao thâm khôn lường, nhưng chưa ai thật sự tận mắt chứng kiến. Tuy ông võ công cao, nhưng lại huấn luyện một đám đệ không ra gì, đám đệ này lại huấn luyện một đám ong ve không ra gì gấp ba lần, huỷ diệt cả một băng đảng danh tiếng trong võ lâm.
__________________
Kỳ 2: Hoàng Dược Sư (Đông Tà)
Tính tình cô ngạo quái dị, độc lai độc vãng, lúc nào cũng xách theo cây gỗ sơn xanh dùi thủng mấy lỗ, gọi thác đi là ngọc tiêu. Đông Tà Hoàng Dược Sư, một nhân vật kiêu ngạo nhất của ngũ bá. Chữ Dược trong tên ông chính là để chỉ quá khứ lang băm bán thuốc chuột, bẫy chuột ngày xưa.
Lợi dụng cơn sốt bất động sản, Hoàng Dược Sư từ cò lên đời thành chủ đất, lừa dân nhập cư được một khoản tiền to, sau trốn ra đảo để tránh pháp luật truy cứu, chuyển ngành thành bán đào giống, đào thế và đào giả. Đảo của ông ở được gọi là Đào hoa đảo, ông được gọi trứớc mặt là Đào Hoa đảo chủ, gọi xách mé sau lưng là Đông Tà. Do quá khứ chế tạo bẫy chuột của mình nên rất rành trong các loại bẫy, tự biến đảo của mình thành một cái bẫy chuột thật to, trong đó ông là con chuột to nhất, Châu Bá Thông là con chuột to nhì.
Hoàng Dược Sư cực kỳ thông minh, khi còn nhỏ đã đạt giải học sinh giỏi toán cấp quốc gia, được tuyển thẳng vào đại học. Nhưng cũng như những thiên tài khác, ông tính tình quái dị, lúc nóng lúc lạnh, tuy thông minh nhưng lúc máu lên là chiến liền, bất kể đối phương là ai, từ đó mới có hiệu là Tà. Ông khoái cái biệt hiệu dở hơi này tới mức sau này bắt mọi người gọi cô cháu khốn khổ của mình là Tiểu Đông Tà, tuy sau này phải cam bái hạ phong trước một tà thần khác là Dương Qua nhưng mọi người thương tình già cả không nỡ tước danh hiệu.
Cũng giống như Vương Trùng Dương, Hoàng Dược Sư có một lô một lốc đệ chuyên trồng đào, lấy chữ Phong là chủ : Khúc Linh Phong, Lục Thừa Phong, Trần Huyền Phong, Mai Siêu Phong, Vũ Thiên Phong và Phùng Mạc Phong, sau này nhận thêm hai nữ đệ trẻ tuổi là Trình Anh và Ngốc cô cô.
Sáu đệ tử đầu tiên của Đông Tà đều có số phận cực kỳ xui xẻo, tên vận vào chữ Phong thì bốn người bị đánh gãy chân, hai đệ tử máu chiến nhất là Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong tự xưng là Hắc Phong song sát, sau cũng tạch dưới đao của Quách Tĩnh và chưởng của Âu Dương Phong.
Có điều đệ của Đông tà cá tính hơn hẳn đệ của Vương Trùng Dương, gặp chuyện là vác hàng nóng bập liền, chưa ngán bất kỳ ai, thậm chí cả gan vào quốc khố chôm đồ, bị biệt đội Swat pằng pằng bắn chết.
Hoàng Dược Sư tính tình quái dị tới mức đánh gãy chân đệ rồi đuổi đi, sau đó chứng kiến cái chết thảm của từng người lại mủi lòng nhận lại, tranh giành quyết liệt Cửu Âm chân kinh đến nổi bà vợ xinh xắn lao lực lăn ra chết rồi lại định huỷ vì ...nhớ vợ quá. Tự xưng là bỏ qua lễ giáo ở đời nhưng lại tính ép hôn con gái, cũng may rể của ông quá gấu nên không làm gì được.
Võ công tuy kém hơn Vương Trùng Dương nhưng lại đẹp mắt hơn, được ưa chuộng trong các buổi lễ hội hơn. Về sau lại ôm mộng làm ca sĩ, cũng có hai bài hit lọt vào Làn Sóng Xanh là khúc Bích Hải triều sinh với bài Ai từ của tác giả Tào Tử Kiến. Từng đứng giữa biển hát liền hai bài, khiến hàng vạn khán giả lăn ra ngất vì xúc động, có biết đâu chỉ là lip sync. Sau bị báo chí phanh phui nên không thấy hát hò gì nữa cả ngoại trừ một buổi hoà nhạc tổ chức chung với Âu Dương Phong và Hồng Thất Công.
Đông Tà Hoàng Dược Sư là một nhân vật được xây dựng theo phong cách i am so cool kiểu Hàn Quốc, chỉ làm theo ý mình, ai lầu bầu là vác hàng chém dằn mặt. Có điều ý của ông lâu lâu hơi hâm hấp nên gây cho giang hồ nhiều điều khốn khổ. Một số nạn nhân của ông là Giang Nam thất quái cùng với bảy đệ mũi trâu của Vương Trùng Dương. Tính tình lại màu mè bóng bẩy nên đặt tên rất kêu kêu như : Lạc Anh thần kiếm chưởng, Đàn chỉ thần thông, Bích Hải triều sinh khúc...
*** Hoàng Dược Sư ứng vào chữ Tà, nhưng thật ra chỉ lẩn quẩn trong cái bẫy chuột của chính mình, trong toàn bộ ngũ bá ông lại là kẻ thất bại nhất, hoàn toàn không có định hướng trong cuộc sống, chê bai nhân loại đau khổ nhưng lại không nhận ra chính mình lại đau khổ hơn gấp bội, coi khinh lễ giáo thế tục nhưng lại không cách gì thoát ra khỏi vòng thế tục đó, suốt đời chỉ đi tìm một bóng đào hoa ảo ảnh.
__________________
Kỳ 3: Hồng Thất Công (Bắc Cái)
Trong võ lâm ngũ bá thì sự nghiệp ăn chơi của Hồng Thất Công là khác lạ hơn cả. Điều này là vì ông được biết đến như 1 kẻ sành "ăn" ham thích món ăn ngon đến cuồng nhiệt, và là người đầu tiên chế ra món ăn với côn trùng là rết, mở đầu cho trào lưu ăn nhậu trên thế giới thế kỉ 21, nhưng về độ "chơi" ở ông thì tuyệt nhiên là không có, chữ (lại) Cái trong tên ông đã nói lên tất cả, có lẽ đó là lý do mà ông tuyệt tự.
Hồng Thất Công tuy thất bại trên thị trường chứng khoán, gia cảnh tan nát phải chống gậy đi ăn mày nhưng với trình chém gió của mình, ông đã vận động và đứng lên lãnh đạo 1 nhóm người đông đảo và hung hãn chưa từng thấy - băng đảng của bọn ăn mày. Số đàn em đệ tử của Hồng Thất Công e còn đông gấp mười mấy lần đồ tử đồ tôn của 4 vị còn lại. Hai đệ tử đắc ý nhất của ông là vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung, người thì được ông truyền cho môn Giáng Long Thập Bát Chưởng, kế thừa ông được xưng tụng là Bắc Hiệp,người được ông chỉ dạy 36 chiêu Đả Cẩu Bổng Pháp và truyền chức vụ chấp chưởng Cái bang, cặp gian phu dâm phụ này đều là những nhân vật có máu mặt trên giang hồ, nhưng rút cục khi Hồng Thất Công chết thậm chí không ai send cho ông được 1 cỗ quan tài. Hỡi ôi tình người
Bắc Cái tuy hao tổn nhiều tâm sức chiêu mộ 1 lô 1 lốc đàn em lập nên thiên hạ đệ nhất bang uy danh lừng lẫy nhưng lại sớm chán ngán con đường danh lợi, chỉ đi phiêu du khắp chốn hành sự nghĩa hiệp không câu nệ tiểu tiết, trộm gà trộm chó uống rượu đua xe, ông chưa từng xoắn bất cứ thằng nào. Ra đường toàn chơi áo rách mà tự sướng là đồ Versace, tay chống gậy ba toong mà bắt mọi người gọi là Đả Cẩu Bổng để phô trương cho thành tích của mình. Bệnh hơn nữa có lần uống rượu thiếu đồ nhắm, ông gặm phắt 1 ngón tay của mình rồi uy hiếp mọi người, bắt tung hô là Cửu Chỉ Thần Cái, 1 số cháu 9x rạch tay xẻ chân bây giờ mỗi lần nhắc lại chuyện này cũng chỉ biết lắc đầu lè lưỡi
Hồng Thất Công giỏi chém gió đến mức được mệnh danh là Thần Nổ, thì Âu Dương Phong cũng tự phụ mình là Thánh Bão, không chịu thua kém 2 người đấu đá lẫn nhau, Hồng Thất Công vì tham ăn mà xúi Quách Tĩnh viết giả Cửu Âm Chân Kinh để Âu Dương Phong tu luyện đến nỗi tẩu hỏa nhập ma. Tây Độc cũng hại ông trúng độc chết đi sống lại. Trận chiến cuối cùng 2 người trổ tài chém gió trên đỉnh Hoa Sơn làm tuyết bay tơi tả, gió mưa mù mịt, chỉ khổ cho thằng cha Dương Quá. Sau khi chém qua chém lại, xóc lên xóc xuống, thông tới thông lui 1 hồi, 2 người mới thực sự nể trình nhau và ôm nhau cười đến chết sặc. Cuộc đời Hồng Thất Công tiêu dao tự tại, như thần long được đắc chí chốn nhân gian, được ăn ngon, mặc đẹp (đừng ai hỏi vì sao trang phục ăn mày mà đẹp, hãy nhìn vào xu hướng thời trang thế giới những năm qua đi ạ), luôn vui vẻ thoải mái, được bằng hữu giang hồ kính trọng vì lẽ tuy nghèo nhưng sĩ, không bao giờ vay tiền của bạn bè. Người nghèo nhất trong ngũ bá, lại có cuộc đời sung sướng đến vậy, âu cũng là sự sắp đặt của hóa nhân.
__________________
Kỳ 4: Đoàn Trí Hưng (Nam Đế)
Đoàn Trí Hưng, đại gia số một của ngũ bá.
Không cần cướp đất tự xưng đảo chúa như Đông Tà, cũng không phải buôn lậu để lập đại bản doanh như Tây Độc, càng không cần dấy binh phản loạn như Vương Trùng Dương, Đoàn Trí Hưng sinh ra đã là đại gia, thuộc hàng con ông cháu cha ăn trên ngồi trốc thiên hạ. Biệt hiệu Đế của ông ta đã nói lên tất cả, dù chỉ là đế của xứ Đại Lý nhỏ nhoi phía Nam.
Dòng họ Đoàn là một dòng họ nổi tiếng trong truyện Kim Dung, đặc điểm chung của dòng họ này là rất mực phong lưu, thường xuyên bỏ đi lang thang khắp nơi, tỉ võ tán gái, không có thú ăn chơi nào không làm. Đặc biệt hơn là về cuối đời, Đoàn thị đều bỏ vào chùa để tu, không biết để làm gì.
Võ công của Đoàn gia cũng khắc hoạ rõ nét hình ảnh một vị đại gia, đứng một chổ chỉ tay năm ngón, sai phái thiên hạ dân đen. Bốn đệ của Nam đế le lói hoành tráng không kém, tự xưng là Ngư Tiều Canh Độc, nắm giữ bốn ngành công nghiệp nặng chủ yếu của quốc gia. Chính vì vậy họ Đoàn ăn tiêu như nước, những loại đại gia lìu tìu cỡ Đông tà cướp đất hay Tây độc buôn lậu tất nhiên không để vào mắt, còn loại cùng đinh áo rách cỡ Bắc cái lại càng không coi ra gì.
Thế nhưng do tại vị quá lâu, Đại Lý bé tẹo chả có gì để chơi, đi ra đi vào nhìn mặt mấy thằng đệ mãi cũng bực, Nam Đế liền xách đít lên Hoa Sơn coi luận kiếm. Ban đầu định là cưỡi ngựa xem hoa thôi, nhưng sau thấy mấy ông kia múa may mãi chẳng ra bài vở gì, ngứa nghề nhảy phắt vào chỉ đạo. Ai ngờ sự thể xoay vần, vớ luôn được cái danh một trong ngũ bá.
Và tệ hơn, quen biết phải chú Vương Trùng Dương.
Xưa thường hay nói chọn bạn mà chơi, Nam đế chọn bạn thế nào không biết, dắt ngay chú Vương về nhà, hai chú suốt ngày rượu chè cờ bạc, bàn luận giải ngoại hạng Anh, rảnh rổi thì đi thả diều bắt bướm, để đến nổi đệ của họ Vương là chú Châu Bá Thông nhảy thẳng vào cấm cung tòm tèm bà quý phi, lòi ngay ra một thằng con. Đầu Nam đế cũng tự dưng mọc lên một cái sừng to, còn hoành tráng hơn cả Quá nhi.
Thế nhưng Nam đế khí độ kém hơn hẳn Quá nhi (cũng có thể do Tiểu Long Nữ không có con), đã trơ mắt dòm hài nhi của Châu Bá Thông lăn quay ra chết mà không thèm cứu, để dành công lực lên Hoa Sơn chơi lần hai. Đến nổi vợ yêu chịu không nổi phải ly khai cung cấm. Nói thêm là hầu như bà vợ nào của họ Đoàn cũng ly khai cung cấm, đi kiếm tình nhân hết thảy, cho đáng đời mấy thằng phong lưu.
Sau này lại ân hận, Nam đế bèn theo đúng thủ đoạn tổ tiên truyền lại, xuống tóc đi tu, ngõ hầu mượn cửa Phật giải toả bức xúc tâm lý. Giải toả đâu chưa thấy, chỉ thấy thu thập thêm một thằng đệ ác tăng nữa là Cừu Thiên Nhận, anh trai của bà lão Cừu Thiên Xích, người luôn có mặt trong top ten ác phụ Kim Dung. Hai thầy trò này dắt díu nhau đi lang thang khắp nơi, gặp ai cũng bắt gọi mình là Nam tăng. Đến mức cuối bộ Thần Điu, chịu không nổi sự mè nheo của Nam đế, tất cả đành phải thống nhất gọi ông ta là Nam tăng.
Đạt được ước nguyện cả đời của mình, Nam tăng cười tươi như hoa nở, tung tăng chạy xuống núi, từ đó chẳng thấy đâu nữa. Họ Đoàn cũng coi như biến mất khỏi giang hồ từ đấy.
*** Họ Đoàn là danh gia vọng tộc, chỉ có điều ngoài phong lưu hào hiệp, chưa thấy bản chất của danh gia vọng tộc ở chổ nào, lại chỉ toàn sản sinh ra một lò mê chơi. Đoàn Nam đế cũng không ngoại lệ, cũng vì một lần sa chân thời trai trẻ, cho đến cuối đời vẫn cứ phải loanh quanh tìm đường giải thoát. Nương nhờ cửa Phật, nhưng cửa Phật xưa nay đâu phải chốn giải thoát cho số phận con người, nên chỉ thấy Nam đế cứ phải đi mãi đi mãi trong con đường nhân gian.
__________________
Kỳ 5: Âu Dương Phong (Tây Độc)
Trong ngũ bá, người duy nhất thuần chất độc ác chính là Âu Dương Phong. Không như Vương Trùng Dương đoan chính hào hiệp, Hoàng Dược Sư nửa chính nửa tà, Âu Dương Phong hoàn toàn xứng với danh tự Độc của mình, vô cùng tàn nhẫn ác bá. Khổ nổi tuy ông ta độc ác ngang ngược nhưng võ công lại cao thâm quá cỡ, vì thế đã trở thành tay găngxtơ khét tiếng nhất trong các bộ võ hiệp của Kim Dung.
Xuất thân từ vùng biên viễn heo hút, Âu Dương Phong khởi nghiệp là dân buôn lậu thịt thú rừng cho các quán nhậu ven quốc lộ, chuyên về lĩnh vực thịt rắn và thịt cóc trị lang ben. Sau này dày công nghiên cứu nọc rắn đã phát minh ra thuốc bổ dương với khẩu hiệu "to hơn, mạnh hơn, lâu hơn" nổi tiếng khắp nơi. Và kể từ khi chế tạo thành công hoá chất Hoá Thi phấn chuyên dụng cho giới tội phạm thì Tây Độc chính thức ra oai trong giang hồ. Đầu tiên ông ta tung công ty con của mình do chính con trai Âu Dương Khắc làm giám đốc thâm nhập thị trường Trung Nguyên, định lợi dụng chế độ mở cửa thị trường đầu cơ sinh lãi.
Cha Âu Dương Khắc này tuổi trẻ nhiệt tính, đi làm ăn ngoại giao lúc nào cũng dắt theo một bầy mỹ nữ chân dài eo thon cùng vài hoàn thuốc bổ dương, được rất nhiều giám đốc nội địa và liên doanh ủng hộ. Tuy cuối cùng sa bẫy kinh tế của Dương Khang và trợ lý nên chết thảm ở Ngưu gia thôn, nhưng không thể phủ nhận Âu Dương Khắc xứng đáng là dân chơi thứ thiệt, gặp gái vừa mắt là xớt, gặp hàng vừa mắt là cướp, vung tiền như nước, ăn chơi bất kể ngày mai. Sau đó Tây Độc bắt đầu chính thức đưa tập đoàn của mình lên "sàn", đủng đỉnh bước vào hàng ngũ đại gia.
Cả đời Tây Độc không có đệ tử, chỉ có mỗi đứa con tư thông này và một thằng nghĩa tử gian tà Dương Quá. Con thì chết sớm quá nên chưa le lói gì nhiều, còn nghĩa tử thì được giang hồ kính sợ gọi là Cuồng, chuyên gia cỡi xe phân khối lớn xài vũ khí hạng nặng trên xa lộ, sau được kế thừa y bát của ông, gọi là Tây cuồng. Tuy nhiên nếu xét trên chuẩn mực đệ tử, đệ của Tây Độc tuy ít nhưng chất lượng hơn hẳn đệ của họ Vương và họ Hoàng, sau này Dương Quá còn được thủ vai chính trong bộ phim truyền hình dài tập Thần Điu, rực rỡ không để đâu cho hết.
Tuy Tây Độc ác nhân man rợ, nhưng lý do chính khiến ông bị hàng vạn fan căm ghét phỉ nhổ chính là ở việc ra tay điểm huyệt Tiểu Long Nữ, để cho thằng cha mũi trâu Doãn Chí Bình lợi dụng phá hàng. Ác hại hơn Tiểu Long Nữ lúc này đang là bồ của nghĩa tử Dương Quá, làm tự nhiên đầu Quá nhi mọc ra cái sừng to uỵch. Trước đó lại còn dắt con trai đến ra mắt lão già điên cuồng Hoàng Dược Sư ý định ve vãn con bé dã man Hoàng Dung, kết quả là Âu Dương Khắc bị Hoàng Dung bày kế đánh gãy chân, dẫn đến sau này mới thất thế trong tay Dương Khang. Chính vì thế có thể kết luận Tây Độc không có hậu về đường con cái đệ tử.
Không có hậu về con cái, nhưng võ công Tây độc liệt trong hàng ngũ bá, thuần chất xuất phát từ tự nhiên, mô phỏng rắn rết cóc nhái sâu bọ độc vật, dù không đẹp mắt và kêu choang choang như của Hoàng Dược Sư nhưng tuyệt đối không kém hơn. Ông ta lại còn phát minh ra cách ép đồ vào vũ khí để lên đời (ép rắn vào trượng) được hàng tỉ gamer sau này học tập. Về phương diện văn hoá, tuy từ chốn lam lũ nhưng văn hoá cùa Tây Độc hoàn toàn không lùn, từng dùng cây Thiết tỳ bà hoà tấu với cây gỗ chọc lỗ của Hoàng Dược Sư, về phong thái vượt trội hơn hẳn Hồng Thất Công lúc đó đứng ngoài hú hét như Tarzan.
Tây Độc có mối thù truyền kiếp với Bắc Cái, cả hai có thể ngồi suốt nửa ngày chửi nhau triền miên không biết chán, chửi mệt thì xoay ra đánh nhau, đánh nhau hết nổi thì lại ngồi lèm bèm chửi tiếp. Nói cho chính xác thì trong ngũ bá, Tây Độc căm ghét tất cả, không chừa một ai, một mình chơi xả láng với bốn người luôn. Thủ đoạn độc ác, ti bĩ tiểu nhân, lấy oán báo ân, ỷ mạnh hiếp yếu, chưa bao giờ Tây Độc làm xấu đi danh hiệu của mình. Tuy sau này sa chân lỡ bước, bị Hoàng Dung dùng giấy tờ giả kê khai thuế khống, phá sản trong một đêm, trở thành điên loạn, nhặt lá đá ống bơ nhưng phải thừa nhận, ông ta xứng đáng đứng vào hàng ngũ nhất đẳng võ học tôn sư.
*** Con người độc ác này lại có một kết cục bi tráng hào hùng bậc nhất, được đưa vào bảo tàng điện ảnh quốc gia. Đó là cảnh cuối ôm Bắc cái vừa cười vừa chết trong hoa tuyết loạn trời đỉnh Thiên Sơn. Một thân võ học tuyệt đỉnh, rốt lại chỉ còn là một mảnh gỗ cắm giữa núi tuyết. Thế nhưng cuộc đời của Tây Độc so với cuộc sống chán chường của Đông Tà, cuộc sống thất chí của Vương Trùng Dương, e là còn hạnh phúc hơn mấy lần.
__________________
Kỳ 6: Châu Bá Thông
Nhắc tới Toàn Chân giáo không thể bỏ qua sư đệ của Vương Trùng Dương là Châu Bá Thông, biệt hiệu Lão ngoan đồng. Châu Bá Thông võ công cao thâm không kém gì Vương Trùng Dương, chỉ là tính tình ham chơi, không hề lo tới việc trùng hưng băng đảng, suốt ngày chỉ bắt bướm hái hoa, tằng tịu vương phi, hít đất chống đẩy. Sau nghiên cứu phát triển được một loại tiên dược, uống vào có thể (tưởng tượng rằng) trẻ mãi không già, kiếm lời vô số, kua lại người tình cũ, mua một khoảnh đất thật to vùng ngoại ô, xây thành khu nhà nghỉ mát, xung quanh trồng đầy hoa anh túc, sống một cuộc đời vui vẻ vô ưu, bỏ mặc đám đệ tử lổ mũi trâu tự sinh tự diệt.
0
comments
Posted by restart
Edit Grafiti nè
0
comments
Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010
Posted by restart
Chú chó siêu nhân 2

Do thường xuyên tiến hành chiến tranh nên Vua Gà cũng có không ít cao thủ võ lâm dưới trướng.
Ở bên này Hùng Phương đang nhảy Audition với các văn võ pá wan trong triều thì được mật thám cấp tình hình. Nghe tin Hùng Phương cuống cuồng chân tay liền họp bàn cách đối phó với giặc nhưng chẳng có thằng đếk nào dám đánh (nhảy nhót suốt ngày thì đoánh thế đíu nào được).
Mùa thu năm ấy, nhà Ân xua quân đánh chiếm phương Nam. Vó ngựa nhà Gà đi đến đâu là làng mạc bị thiêu hủy, trai thì bắt làm nô dịch, gái thì bắt làm tù binh rồi phân lọai đẹp xấu mà xuất khẩu đi các nước khác nhau. Em nào sắc nước hương trời thì chuyển phát nhanh về cho vua Gà. Vì vậy vậy tiếng khóc ai oán của lê dân bá tánh nước Việt vang đến tận trời xanh.
Vua Hùng biết sức nước còn yếu khó lòng chống ngoại xâm nên đẩy mạnh đàm phán sáu bên với nhà Ân mà tình hình cũng không thể thay đổi. Trong đội ngũ pá wan có 1 thằng tên là Quan Liêu đưa ra 1 diệu kế là một mặt tổng động viên dân chúng đứng lên, mặt khác cử sứ giả đi đăng tin rao vặt khắp nơi xem có ai đứng ra cứu nước không. Đây quả là 1 rượu kế quá hay, vả lại cũng không thể nghiên cứu ra vũ khí hạt nhân hay vũ khí hủy diệt.... trong một sớm một chiều vua phải nghe theo. Vua Hùng bèn ra lệnh tổng động viên, ai có sức dùng sức, ai có của góp của, ai không có gì thì thôi... Sứ giả của vua ngày đêm rong ruổi đến tận những vùng đồi núi xa xôi để kêu gọi mọi người cùng đứng lên chống ngoại xâm.
Một buổi sáng đẹp trời, sứ giả đến một cái làng nhỏ tên là Gà vườn.. Đã bảy ngày lang thang trên núi, bụng đã đói, chân đã mỏi, sứ giả ghé vào một ngôi nhà ở đầu làng để xin cơm. Nhà không có ai, chỉ có một con chó khoảng ba tuổi đang chơi game online trong nhà.Con chó rất lạ, chẳng nói cũng chẳng cười chỉ nhìn vị khách lạ một cái rồi lại xoay ra bắn Gunny tiếp. Chợt có tiếng chân người mở cửa, sứ giả vội phi thân ra cửa sổ. Một người đàn bà vừa đi vào vừa chửi:
- Mẹ bố mày THC, nói không nói, cười không cười, suốt ngày chỉ biết đến on lai on liếc, chát với chả chít. Giặc sắp đến nhà, liệu vào rừng mà chơi nhá !
Chửi xong, bà ta bỏ ra nhà bếp nấu cơm.
Sứ giả ngay lúc đó, ra quán trà đá đầu làng ngồi uống và bắn vài bi thuốc lào. Khi hết cơn phê thuốc lào rồi sứ giả bèn bắc loa ở đầu làng mà gào:
- Loa loa loa loa... Giặc GÀ đang đang xâm chiếm bờ cõi, giết hại dân lành. Ai là người tài mau ra giúp nước. Sống thì làm anh hùng, chết thì làm liệt sỹ... Loa loa loa loa...
Khi nghe thấy tiếng loa, THC đang ngồi chơi game đột nhiên ý nghĩ ra tay giúp người yếu thế chống lại sự tàn bạo của nhà Ân lóe lên trong đầu. THC bèn vận nội công dùng thiên lý truyền âm phát ra gọi mẹ:
- Mẹ, ra kêu sứ giả vào đây !
Bà mẹ đang nấu cơm nghe câu nói của đứa con mà mất cả hồn, rớt cài nồi đất vỡ tan, nước sôi chảy cả vào chân. Bà nhảy tưng tưng ra ngoài cửa vì chân bị phỏng.
Chạy vội vào nhà bà bèn hỏi:
THC, mày…mày… biết sủa từ khi nào vậy? Mà sao lại có nội công thâm hậu thế hả? Học lỏm lúc tao đang luyện công phải không hả? (Mẹ của THC vốn là một đại cao thủ trong giới võ lâm thời bấy giờ, thành thạo tất cả các tuyệt kỹ của các đại môn phái trên giang hồ, không hiểu sao lại gác kiếm quy ẩn giang hồ. Nghe giang hồ đồn rằng bà là MIssQuynhNga ).
Mà mày nói gì vậy?
Biểu mẹ kêu sứ giả vào đây – THC nói.
Mẹ THC vừa mừng vừa lo nhưng cũng nghe lời ra gọi sứ giả của nhà vua vào.
THC thấy sứ giả bèn nói:
- Sứ giả hãy về bảo vua kiếm cho ta con ngựa Hắc Long Mã, một bộ giáp sắt chống đạn hiện đại nhất và kiếm cho ta Vip-Truyền tin +10 Ta sẽ giết giặc cho.
Sứ giả nghe thì lấy làm hồ nghi, nhưng cũng không dám trễ nãi vội vàng chạy ra ngoài móc di động điện gấp cho Vua hùng. Kẹt nỗi, chắc do có nhiều sứ giả gọi để báo cáo tình hình quá hay sao đó hoặc do mạng lởm nên nghẽn mạch liên tục, chẳng thể nào gọi được. Gần cả giờ sau mới gọi được, Vua Hùng nghe kể sự tình cũng cả kinh nhưng cũng ra lệnh cho quan Bật Mã Ôn đưa gấp ngựa và lệnh cho Bộ trưởng bộ quốc phòng chủ trì phối hợp cùng với Tổng công ty thép rèn đúc ngày đêm mới được 1 bộ giáp, nghe đâu kinh phí làm nguyên bộ seri giáp này cũng mất khoảng mấy tỉ lượng bạc trắng. Nhưng còn Vip-Truyền Tin thì biết tìm đâu bây giờ? Hùng vương bèn triệu tập cao thủ đại nội lại hỏi, họ thưa rằng Vip-TRuyền tin hiện do Giáo chủ Vinagame nắm giữ, muốn mượn thì phải đích thân Hoàng thượng đến thì mới được. Thế là Hùng Phương bèn mang rượu ngon và gái đẹp đến VNG làm lễ, sau khi say khướt cùng với Giáo chủ VNG thì cũng mượn được kiếm báu. Hùng phương lấy làm hí hửng lắm.
Với tiến độ cực nhanh nhằm sớm hoàn thành bộ giáp cho THC và cũng nhằm lập thành tích chào mừng rằm tháng mười, chỉ trong bảy lần bảy bốn chín ngày đơn đặt hàng của THC đã được đáp ứng và được Tổng công ty vận tải thuộc Bộ GTVT vận chuyển đến làng GÀ Vườn. Bộ Quốc phòng, Bộ Công nghiệp & Bộ GTVT đều được tưởng thưởng huân chương anh hùng lao động hạng ba vì những đóng góp hết sức quý báu này.
Trong thời gian đó, THC vẫn ở nhà với mẹ và dán mắt vào PC chơi game online tối ngày, THC bắn Gunny và chơi Võ Lâm Truyền Kỳ đã trở thành cao thủ hạng nhất, trên giang hồ không có đối thủ nữa nên cũng chán.
Từ hôm nhận được hàng theo yêu cầu, THC tự nhiên ăn rất khỏe để bù lại cả năm vừa chơi game vừa gặm mỳ tôm. Mẹ THC thổi cơm không kịp, cả làng phải vào thổi phụ. Lúc ngựa Hắc Long Mã, giáp sắt và Vip-truyền tin kiếm vừa đem đến, THC từ trong nhà vận nội công nổ đùng biến thành 1 chàng to cao, đẹp chai như tài tử Hollywood, rồi dùng thân pháp Máy bay giấy kèm siêu cao – một tuyệt kỹ của gunny lên lưng ngựa, mặc giáp vào, tay cầm Vip- Truyền tin phi thẳng ra tiền tuyến, để lại hậu phương bao nỗi hoang mang =)).
Lúc này cũng là thời gian ngừng chiến giữa hai bên vì đang diễn ra vòng thứ 8 đàm phán sáu bên. Quân GÀ sẵn dịp đang nghỉ ngơi sau những ngày tháng cướp bóc và tàn phố vô độ. THC xông thẳng doanh trại quân Gà , Hắc Long Mã như một cỗ chiến xa càn quét quân giặc. Thằng bể đầu vì bị ngựa đạp trúng, thằng thì chết đen thui vì bị Độc Sa chưởng, còn lại đa số bị chém làm 2 đoạn vì Vip- TRuyền tin ... Quân Ân bị trọng thương quá nửa. Vip-Truyền tin đánh một hồi thì bị cháy (chắc vì chất liệu kém chất lượng). THC bực mình quá nhưng cũng nhanh trí quơ vội mấy bụi tre làm vũ khí đánh tan tác quân địch.
Vua Gà ở nhà nghe tin tiền phương đại bại vội ra lệnh rút quân. Giặc Gaf bỏ chạy như rắn mất đầu. THC toàn thắng, phi ngựa quay về làng Phù Đổng chào pà kon rân làng rồi phi thẳng lên núi Gaf Nhép
Trên đường đi qua Gia Lâm, đến gần đầu cầu Chương Dương lúc đó trời đã tối THC gặp 1 em rất xinh đẹp đứng bên đường, kết liền, bèn dừng ngựa hỏi: Xin lỗi, cô nương làm nghề jề vzậy? Sao đêm khuya còn đứng đây vậy?
- Xin lỗi, em chỉ là 1 con cave – Cô gái tỉnh bơ đáp.
- Ặc…ặc… thế thì bye bye cô em nhé. Rồi THC quất ngựa truy phong, phi thẳng lên đỉnh GÀ nhép , mất hút luôn từ đó.
Con chó này khôn để lại Bà Phương ngày đêm chạy tiền để trả tiền mạng mà nó gây ra.
0
comments
Posted by restart
Test IQ, EQ :D
Vậy các bạn có muốn test nó ko để xem mình trong khoảng nào, IQ của mình thấp hay cao, mình là thiên tài hay thằng đần, và xem mình có thể làm chủ đc cảm xúc của mình không. Vậy bạn nào muốn làm việc này thì hãy đọc tiếp còn không thì... cứ đọc tiếp để biết thêm :))
Nếu bạn nào có nhu cầu tìm hiểu kĩ hơn về IQ thì xin click vào đường link sau:
http://www.iqtest.vn/
Còn nếu bạn muốn test IQ ngay xin click tại đây.
Cái này thì cũng đc nhưng chấm điểm điêu lém vô đây nè
(Test xong nhớ comment mình đc bao nhiêu điểm nhá)
Còn đây là test IQ bằng tiếng Anh http://www.free-iqtest.net/
Còn test IQ này hay hơn (toàn về hình), nhưng để nhận kết quả thì phải nhắn tin. Chán.
Nếu muốn thử thì click tại đây
Nếu bạn muốn biết thêm về EQ mình chỉ có một lời khuyên là vào trang
http://www.google.com.vn/
(Cái này các bạn tự tìm hiểu thêm nha :D)
Còn test EQ nè click vô đây.
Bạn nào biết trang nào test EQ hay hơn thì bảo nha. Thanks trước.
0
comments
Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010
Posted by restart
Bàn về những chỉ số thành đạt EQ, SQ, CQ
Càng ngày, người ta càng cho rằng EQ quan trọng hơn IQ, như người ta thường nói "với IQ người ta tuyển lựa bạn, nhưng với EQ, người ta đề bạt bạn". Những người thành đạt không phải là người có IQ cao nhất mà có EQ cao nhất.
Bắt đầu từ năm 1990, nhà tâm lý học Peter Salovey ở ĐH Yale và John Mayer ở ĐH New Hampshire đã đưa ra thuật ngữ Trí thông minh cảm xúc (Emotional Intelligence, hoặc Emotional Quotient - EQ). Thực tế cho thấy, cảm xúc chỉ đạo trí thông minh có lẽ còn hơn cả logic toán học. Bằng phân tích cấu tạo của bộ não và các xung thần kinh, người ta đã chứng minh được lý trí, mà đại diện là trí thông minh, không có ở dạng thuần túy mà được nuôi dưỡng bởi cảm xúc, và chính phần neocortex (phụ trách suy luận trên não) là nhạc trưởng, nó chỉ đạo, phối hợp, kiểm soát các cảm xúc đột ngột và gán cho chúng một ý nghĩa.
EQ thể hiện khả năng của một người hiểu rõ chính bản thân mình cũng như thấu hiểu người khác ít nhiều giống với khái niệm mà Gardner gọi là trí thông minh trong người và thông minh giữa người. Hơn thế, nó còn là khả năng chế ngự cảm xúc để thích ứng với hoàn cảnh và kiểm soát các cảm xúc. Người có EQ cao do vậy dễ thích nghi, luôn tìm được sự hòa hợp trong một tập thể, dễ dàng nhận được sự hợp tác hơn những "thiên tài đơn độc" (mà trong thời đại hiện nay, tính tập thể trong làm việc việc hết sức quan trọng). Sau đó, nhà tâm lý học Daniel Goleman xác định cụ thể và có hệ thống hơn trong tác phẩm của ông mang tên Emotional Intelligence.
EQ một phần là bẩm sinh nhưng cũng do giáo dục, rèn luyện mà có được. Việc giáo dục tình cảm phải được thực hiện từ khi trẻ còn nhỏ, hệ thần kinh chưa trưởng thành, có nhiều cơ hội tiếp nhận những cảm xúc mới. EQ không đối lập với IQ, mà mục đích của giáo dục là phát triển song song hai chỉ số này. Có những người được thiên phú cả hai, nhưng không ít người lại thiếu cả hai.
Khác với IQ đã xây dựng được một hệ thống trắc nghiệm, đo bằng con số cụ thể, EQ chưa có được một công thức tính toán riêng, vì trí thông minh xúc cảm là một phẩm chất phức tạp, biểu hiện qua những cái khó thấy như sự tự ý thức, sự thấu cảm, tính kiên trì, lạc quan, tính quyết tâm và khả năng hoạt động xã hội.
Càng ngày, người ta càng cho rằng EQ quan trọng hơn IQ, như người ta thường nói "với IQ người ta tuyển lựa bạn, nhưng với EQ, người ta đề bạt bạn". Những người thành đạt không phải là người có IQ cao nhất mà có EQ cao nhất.
SQ - Thông minh xã hội
Rộng hơn nữa, khả năng biết dựa vào EQ kết hợp với sự nhạy bén trong nhận thức những cái mới nảy sinh trong xã hội để chủ động điều tiết cách ứng xử của mình trong cộng đồng được các nhà tâm lý học phát triển thành một khái niệm gọi là Thông minh xã hội (Social Intelligence, xác định bằng chỉ số thông minh xã hội Social Quotient SQ). Khái niệm này do Edgar Doll đưa ra từ năm 1937, với mục đích xác định mức độ hòa nhập vào một tập thể rộng lớn thông qua khả năng đánh giá đúng người, đúng việc, sự khôn khéo, cách xử lý có hiệu quả một cá nhân trước mỗi hiện tượng, sự kiện, mỗi tình huống cụ thể... Đa số câu hỏi trắc nghiệm chỉ số SQ dựa vào tính đối cực do Hans Eysenek đưa ra trên cơ sở các dữ liệu lâm sàng và thống kê. SQ được xem như chiếc chìa khóa để thành công trong cuộc đời, và nếu như các chỉ số khác đều cao, cá nhân đó chắc chắn sẽ là một người thành đạt trong xã hội.
CQ - "cái vỗ nhẹ" vào vùng não phải
Bất cứ hoạt động trong lĩnh vực nào cũng không chỉ dựa vào những cái có sẵn mà phải phát triển nó lên. Tuy nhiên cách phát triển ấy ở mỗi người một khác, có thể là sự tiệm tiến, nhưng cũng có thể là những bước đột phá, những bước nhảy vọt. Khi đó, sự sáng tạo được thể hiện. Có những người cho rằng chính sự sáng tạo mới phân biệt giữa người này với người khác và chính nó là cốt lõi của trí thông minh. Đó là lý do để người ta đưa ra một khái niệm mới, một tiêu chí đánh giá nữa, được gọi là Trí thông minh sáng tạo (Creative Intelligence và tương ứng CQ). Xét cho cùng, chính trí thông minh sáng tạo mới làm nên lịch sử khoa học kỹ thuật và công nghệ, mới xây dựng được một kho tàng văn hóa nghệ thuật khổng lồ, mới thúc đẩy sự tiến hóa của nhân loại.
Nhà tâm lý học người Anh Harry Adler lần đầu tiên đưa ra khái niệm này. Ông nghiên cứu vùng khu trú của những suy nghĩ sáng tạo và định nghĩa một cách đơn giản: "Khả năng sáng tạo là cái loé sáng vỗ nhẹ vào vùng não phải để làm bật ra những ý tưởng". Nói như vậy có nghĩa là tuy phần nào mang tính bẩm sinh, nhưng khả năng sáng tạo vốn có trong tư duy mỗi người và hoàn toàn có thể "rèn luyện" được. Adler đã chỉ ra rằng có thể nâng cao hiệu quả của não bộ bằng cách tập suy nghĩ, tìm ra những cái phi thường, cái "loé sáng" trong cái bình thường và đề xuất rất nhiều cách để tạo ra "cái vỗ nhẹ" đó. Cũng chính vì thế, mục tiêu giáo dục ở các nước tiên tiến là không chỉ cung cấp kiến thức đào tạo mà tạo ra những người biết suy nghĩ sáng tạo. Gần đây, người ta đã xây dựng cả một ngành khoa học mang tên 'Tư duy sáng tạo" nhằm mục đích này.
PC - Say mê quyền lực
Là bất cứ việc gì cũng chỉ thành công nếu toàn tâm toàn ý dành cho nó. Để đặc trưng cho phẩm chất này người ta đưa ra khái niệm Chỉ số say mê (Passion Quotient, viết tắt PQ) và cùng với nó là Chỉ số nghề nghiệp (Career Quotient CQ). Sự say mê trước hết do định hướng đúng vào công việc được lựa chọn, phù hợp với năng lực và sở trường của mình, vào trí thông minh của mình theo như phân loại. GS. Arindam Chaudhari - nhà quản lý nổi tiếng Ấn Độ - cho rằng những người có chỉ số PQ cao bao giờ cũng là tài sản quý của một cơ quan, tổ chức. Ông chỉ ra những phẩm chất của họ là: yêu thích công việc mình làm, họ luôn tận tụy, hoàn thành có chất lượng bất cứ việc gì có liên quan, thất bại chỉ kích thích họ suy nghĩ thêm thấu đáo, chứ không làm họ nản chí, họ làm việc không kể giờ giấc, hay ít ra cũng thường xuyên suy nghĩ về công việc cả trong khi nghỉ ngơi nên tìm ra những giải pháp độc đáo, sáng tạo. Họ luôn luôn nghĩ đến việc gì sẽ làm tiếp theo và tìm cách chạy đua với thời gian. Những phẩm chất đó khiến họ thành công trong nghề nghiệp của mình.
Nếu ca ngợi một nhà bác học say mê nghiên cứu, một doanh nhân say mê làm giàu thì cũng không thể phê phán một nhà chính trị say mê quyền lực, điều người ta thường nhìn theo khía cạnh tiêu cực vì quyền lợi mà quyền lực mang lại. Trước đây, trong việc đề bạt cán bộ lãnh đạo của Liên Xô, đã đưa tính chất "ham địa vị" như một tiêu chuẩn chọn lựa, xét về mặt tích cực.
Nhiều người còn đánh giá phẩm chất cá nhân theo Chỉ số đạo đức (Moral Quotient, MQ). Vấn đề này không cần bàn nhiều vì đã được thừa nhận chung. Bao giờ cụm từ "có đức có tài" cũng đi liền với nhau.
0
comments
Posted by restart
Ảnh vui có phụ đề
0
comments
Posted by restart
Nhật ký của một anh bán điện thoại
Người ta nói “khách hàng là thượng đế” nên họ có quyền đòi hỏi! Xin bổ sung thêm khách hàng là người thầy hài hước dạy ta tính kiên nhẫn và sự kiềm chế! Tôi kinh doanh kiêm sửa chữa đtdđ bao lâu nay xin chia sẻ những với các bạn vài câu chuyện ngộ nghĩnh trong nhật ký về các “thượng đế” mà “đến thượng đế cũng phải té cười”.
Sáng sớm vừa mở cửa thì có bà khách xộc vào hỏi:
- E71 em mua 2 cái anh bớt đc bao nhiêu?
- Bớt 200K khuyến mãi chị!
- Vậy hả? Em mua trước 1 cái, anh bớt 100K, đem về xài nếu thấy tốt, tháng sau em quay lại mua cái nữa nhé!
thượng đế này nghĩ chỉ có mình thông minh nè!
-----
Có một ông khách vừa mua cái iPhone 3Gs mang về nhà thì lập tức gọi điện lại hỏi:
- Thằng hàng xóm đặt password wifi nên chú xài ké hok đc, con có biết là gì hok?
Để con qua nhà nó hỏi dùm chú nhe!
-----
Có một chị mặt mày sáng láng xài con bold 9700 với cái lap Vai-ô.
- Sao laptop của chị xài wifi phà phà mà bold 9700 không vào đc?
- Nó báo lỗi gì vậy chị?
- Nó đòi password.
- Thì chị nhập pass wifi nhà chị vào giống như nhập pass trên laptop vậy đó.
- Laptop nó nhập 1 lần là tự nhớ luôn. Lâu quá chị đâu có nhập lại nên quên mất pass rồi.
Thế bà nghĩ tôi là cái laptop của bà ah?
-----
Có một ẻm người to vật vã, nói tiếng lơ lớ, hình như ở “bển” mới về.
- iPhone anh bán gì mà hơn chục triệu, ăn lời khôn thế, ở Mỹ bán có 2-3 trăm đô chứ mấy!
Cưng cũng khôn nà! Cút sang ju ven tút nhé!
-----
Anh này xài BlackBerry 9000.
- Anh mới mua pin chỗ mày về sạc rất đúng cách, lần đầu tiên 8 tiếng mà sao máy không lên.
- Má ơi! Sạc motorola!
Nếu muốn làm con máy chết thì sạc đúng cách rồi đấy bố!
-----
Thằng này lợi hại nè, là học sinh, xài con 8700c.
- Anh cài cho em phần mềm giấu số điện thoại với phần mềm biết người đầu dây bên kia đang ở đâu nhe!
Tinh vi! Mày nghĩ anh bản lĩnh đấy ah!
-----
Một cụ xài nokia 6300.
- Mày cài cho chú bài nhạc chuông “Take me to your heart” mà sao người đầu dây bên kia gọi đến không được nghe nhỉ?
Muốn cụ bà bên kia nghe “lời tỉnh tò” phải bảo cài nhạc chờ mới đúng cụ ah!
-----
Một thằng vừa ăn sáng xong, miệng còn ngâm tăm xỉa răng, đem iPhone vào bảo cài game, mình chưa kịp cầm thì điện thoại reo, rút sẵn cây tăm trên miệng, nó chọt vào màn hình rồi ALÔ sảng khoái!
Lạy bố! Bố mang iPhone sang TQ nhờ anh Ho Cam Dao cài hộ con!
-----
2 thằng đàn ông yêu nhau vào nghe tư vấn đã đời rồi một tên hỏi một câu đi vào lịch sử: “điện thoại này bị rớt có hư không?”.
no comment
-----
Thằng này đem iPhone vào dán màn hình.
- Anh cho em mượn cái miếng dán xem nó xuất xứ ở nước nào cái đã!
Bố khỉ! Mày làm ông nhịn cười không đỡ được! hahahahaha
-----
Ông này mang con BB 8800 tới:
- Em up dùm anh rom của con Bold 9000 nhé, hệ điều hành của nó thấy hay quá!
Em mà up được thì thằng Mike Lazaridis bay từ Sà Ca Nả sang Việt Nam gặp em chỉ để gọi một tiếng: “cụ ạ!”.
-----
Một lão vào xem lướt qua con E63 rồi nhả ngọc:
- Định lừa tôi đấy ah! Máy của ông ghi rành rành chữ Made in China mà dám to mồm bảo không phải hàng Trung Quốc!
Đã dốt mà còn tỏ ra nguy hiểm! Fắng chỗ khác cho ông nhờ!
-----
- Anh ơi ở đây có loại điện thoại nào có màn hình hỗ trợ xem phim 3D không?
Khi nào có anh tặng em cặp kính “phân cực” dùng chung với điện thoại nhé!
-----
Một thằng xài con 8700 cài một đống game.
- Anh ơi máy em chậm quá! ép xung như N900 đc ko?
Mày tìm bộ tản nhiệt bằng chất lỏng cho con 8700 của mày đi đã rồi anh ép xung cho.
-----
Một lão mặt mày rất đạo mạo đến thì thầm bên tai.
- Em em ở đây có chép phim hay hay ko?
Ông ông muốn tôi bị công an hốt ấy ah?
-----
Em này được bồ già dẫn đi mua điện thoại, xem con BlackBerry 9700 đã kiếp rồi phán một câu nghe muốn té ghế: “Sao nó hok giống nokia nhỉ?”
Em này khiếm thị toàn tập nè!
Còn rất rất nhiều những chuyện thú vị không đỡ nổi! Mỗi câu chuyện tôi chỉ comment một câu nho nhỏ cho đỡ ức chế chứ thật ra trước giờ tôi chưa bao giờ nổi nóng với khách, nói sốc khách… cho dù các “thượng đế” có “quá đáng” đến đâu chăng nữa… Vì khách hàng cần mình giúp đỡ, khách hàng nuôi sống mình, khách hàng là người thầy hài hước dạy ta tính kiên nhẫn và sự kiềm chế!
0
comments
Posted by restart
Tây Du Kí Chế!
Đường Tam Tạng cứu Tôn Ngộ Không và thâu nhận ngựa bạch
Lại nói Đường Tam Tạng phụng mệnh Quan Âm Bồ Tát và Đường Thái Tông đến Thiên Trúc thỉnh bộ Đại Thừa Phật Pháp Tam Tạng chân kinh về Đại Đường phổ độ chúng sinh.
Từ ngày ra đi đến nay đã được một tháng, hiện trước mặt ông chính là Ngũ Hanh Sơn, một địa điểm du lịch nổi tiếng.
Nhìn ngọn núi cao sừng sững, Đường Tam Tạng chặc lưỡi:
- Hic, giá mà trước đừng tiết kiệm học luôn khóa leo núi có phải tốt hơn không?
Chợt ông nghe tiếng huyên náo bên trái, Đường Tam Tạng vội vàng xách dép chạy sang bên cạnh nghe ngóng....
Đập vào mắt ông là một tấm biển lớn:
- Triển lãm khỉ bị núi đè mấy trăm năm không chết.
- Giá vé người lớn: 20 lượng.
- Trẻ em từ 12 đến 18 tuổi: tính 75 %
- Dưới 12 tuổi: Tính 50 %
- Mua mười vé tặng một vé
Ký tên: Thổ Địa.
Phía bên trong, một ông già ngồi rung đùi vuốt râu, Đường Tam Tạng lại gần hỏi:
- Tôi là người tu hành, có thể free một lần không?
- Không được, thế thì chúng tôi ăn cám à, ông tham thế?
Đường Tam Tạng toan bỏ đi thì nghe tiếng la choi tai ở đằng sau:
- Ông có phải Đường Tam Tạng, hòa thượng từ Đại Đường đến Tây Thiên Thỉnh Kinh không?
- Chính là bần tăng.
- Thật không đấy? Thời buổi hàng giả nhiều thế này, ông có gì chứng minh không?
Đường Tam Tạng tự ái nói:
- Có giấy chứng nhận do đích thân hoàng thượng ký đây.
Dứt lời, tờ giấy bay vụt khỏi tay ông, Đường Tam Tạng kêu oai oái:
- Cướp giật, cướp giật, bà con ơi, cướp giật.
Thổ địa vỗ vai:
- Ông anh yên chí đi.
- Tôi đầu trọc làm gì có chí mà yên.
- Thì yên tâm đi, con khỉ đấy nó giở trò giật đồ của khách là chuyện thường ấy mà, tí nữa nó trả ngay.
- Khỉ gì mà láo như con cáo, hừ, tại sao lại bị đè ở đây?
- Nó vốn là Tề Thiên Đại Thánh trên trời, phạm tội đại náo thiên cung nên bị Phật Tổ Như Lai phạt nhốt dưới Ngũ Hành Sơn đã năm trăm năm này.
- Trời ơi, năm trăm năm nay rồi? - Đường Tam Tạng kêu lên - chết rồi, thế thì nó bẩn khiếp, nếu để nó cầm thì còn gì là công văn của ta nữa.
Nói rồi Đường Tam Tạng chạy vụt vào bên trong.
Thổ Địa chạy theo la oai oái:
- Ngươi còn chưa mua vé, đứng lại, định xù hả?
Đường Tam Tạng vào bên trong quả nhiên thấy một con khỉ mình đầy lông lá đang bị đè dưới chân núi.
Vừa thấy Đường Tam Tạng, nó kêu lên:
- Sư phụ, mau cứu đệ tử.
- Ê đừng thấy người sang bắt quàng làm họ nhé, ai sư đồ gì với ngươi.
- Con là Tôn Ngộ Không, năm trăm năm trước Phật Tổ Như Lai đã nói năm trăm năm sau sẽ có một vị hòa thượng từ đông thổ đại đường đến Tây Thiên Thỉnh Kinh đi qua đây, nếu con chịu làm đồ đệ của người thì sẽ giải thoát con khỏi Ngũ Hanh Sơn, cái này ghi rõ trong hợp đồng rồi, sư phụ không xù được đâu.
- Thì ra là thế? Nhưng ta làm sao cứu mi?
- Phật Tổ Như Lai đặt password phá núi là bài niệm kinh của Kim Thiền Tử, sư phụ là hậu thân của Kim Thiền Tử, chỉ cần sư phụ đọc một bài kinh thì con sẽ được giải thoát.
- Đọc xong nhớ trả tiền công cho ta nhé. - Đường Tam Tạng làu bàu rồi ngồi xuống tụng kinh.
Quả nhiên một lúc sau, ngọn núi rung rinh rồi nổ tan tành.
Thổ địa chạy vào thấy Tôn Ngộ Không được giải thoát thì giậm chân kêu lên:
- Thôi thế là toi rồi, ngươi đạp đổ nồi cơm của ta rồi.
Tôn Ngộ Không tức giận bay vọt tới gõ liên hồi lên đầu Thổ Địa:
- Dám lấy ta làm vật trưng bày hả?
Đường Tam Tạng thấy Tôn Ngộ Không thoát được bèn nói:
- Ê thế còn vụ ta giải thoát cho mi thì sao?
Tôn Ngộ Không quỳ xuống nói:
- Yên tâm đi, tôi không xù đâu mà sợ, Sư phụ, đệ tử nguyện đi theo người đến Tây Thiên Thỉnh kinh.
- Thật chứ? - Đường Tam Tạng không giấu nổi vẻ thất vọng khi không được trả lương. - free thù lao chứ?
- Ok, điều này Phật Tổ nói rõ rồi, thù lao free luôn.
- Thế thì được, chúng ta lên đường.
Nào ngờ lúc quay lại đã chẳng thấy con ngựa của Đường Tam Tạng đâu.
Đường Tam Tạng túm cổ Thổ Địa kêu lên:
- Con ngựa của ta đâu? Mau trả lại đây.
- Ông có mua vé thăm quan đâu, lại còn không mua vé trông ngựa, không đóng phí mà đòi tôi có trách nhiệm phải đền ông chứ?
Tôn Ngộ Không cười khẩy:
- Thôi bỏ đi, sư phụ để cho con.
Nói rồi Tôn Ngộ Không hóa ra một con Dylan mới cáu:
- Sư phụ chơi con này được chứ?
- Ta không có bằng lái xe.
Tôn Ngộ Không nghe vậy lại biến ra một con Mercedes:
- Con này thì sao? Rất hợp với dáng thầy:
- Đã nói không có bằng lái xe mà lị.
Tôn Ngộ Không bĩu môi:
- Sư phụ nhà quê khủng khiếp.
Nói rồi Ngộ Không vọt lên trên cao, chợt thấy một con rồng đang bay lượn thì vội vàng bay tới túm lấy râu nó giáng cho mấy đấm:
- Có phải mi ăn cắp ngựa của chúng ta không?
Con rồng kêu lên oai oái:
- Đại ca tha cho em, tha cho em, em chỉ vì đói quá thôi.
- Thế mi là ai?
- Em vốn là thái tử của Long Vương, cãi nhau với phụ vương nên quyết định bỏ nhà đi Thiên Trúc chơi, nào ngờ giữa đường đánh bạc hết tiền, đói quá làm liều, đành phải chén con ngựa của đại ca thôi.
- Hóa ra là bỏ nhà đi bụi đời. - Tôn Ngộ Không cười khẩy - mi ăn ngựa sống mà không sợ H5N1 à?
Con rồng cười phá lên:
- Đại ca vừa ở trên Sao Hỏa xuống hay sao mà không biết H5N1 là virus cúm gà chỉ ăn gà mới nhiễm thôi.
Tôn Ngộ Không quê độ gắt:
- Tao biết thừa, chỉ thử mày đấy thôi. Giờ ngựa tao mày chén hết rồi, tính bồi thường thế nào?
- Tiền em hết rồi, đại ca xem có đồ gì cứ lột tạm.
- Thôi khỏi, chú mày vừa đánh bạc cháy túi còn qué gì nữa cho tao lột chứ, hay mày biến thành ngựa cho thầy tao cưỡi nhớ.
- Ngựa đực hay ngựa cái hả đại ca?
- Thế mày là đàn ông hay đàn bà? - Tôn Ngộ Không quát tướng lên rôi giơ gậy toan bổ xuống.
Tiểu Bạch Long thấy vậy hoảng hồn vội hóa thành con ngựa trắng nói:
- Em đùa thôi mà đại ca, cẩn thận nóng quá đứt mạch máu não đấy.
--------------------------------------------------------------------------------
Thấy Tôn Ngộ Không dẫn Tiểu Bạch Long về, Đường Tam Tạng mừng lắm nói:
- Thằng thế mà khá, chớp mắt đã tìm được ngựa rồi.
Rồi ông cúi xuống nói nhỏ:
- Này có phải con chôm chỉa ở đâu thế?
- Yên tâm đi sư phụ, sư phụ có cưỡi từ giờ đến Tây Thiên cũng chẳng ai bắt sư phụ đâu.
- Nếu người ta bắt thì ngươi phải chịu trách nhiệm đấy nhé
Hết hồi 1
Hai thầy trò tiếp tục lên đường, đi thêm một đoạn nữa, chợt hai tên bặm trợn chạy ra:
- Đứng lại.
- Gì thế đại ca? - Đường Tam Tạng hỏi.
- Mày còn hỏi nữa à? - một tên nói - bọn tao mất bao nhiêu công sức trồng cỏ ở đây, thế mà mày ở đâu đi đến giẫm hết cả.
Đường Tam Tạng nghe vậy trố mắt ra miệng liên tục nói:
- A di đà phật.
Một tên lại nói:
- Thôi được rồi, nhìn mày cũng đẹp trai cỡ Bi rain (?) tao bỏ qua đấy, biết điều xì ra vài chục lạng rồi biến đi.Ko thì (cười nham hiểm) chưa noi hết câu thì
- A thì ra là bọn xin đểu - Tôn Ngộ Không kêu.
- Này ăn nói cẩn thận nhớ. Biết điều thì nôn tiền ra đây.
Tôn Ngộ Không cười nhạt:
- Đã lâu rồi lão Tôn không đánh lộn, hay lắm, ngon thì nhào vô kiếm ăn.
- Khoan đã Ngộ Không.
- Gì thế đại ca? Ý nhầm, sư phụ có điều gì dặn dò ?
- Dù sao bọn họ cũng là con người, phải lấy đức thu phục họ.
Một tên nghe vậy cười nói:
- Đồ sư cọ mốc lý sự .
Rồi nhặt cục đá bên đường ném vào đầu Đường Tam Tạng.
Đường Tam Tạng bị đá ném trúng tức giận gào lên:
- Ngộ Không, thịt chúng cho ta.
Tôn Ngộ Không nghe lời như mở cờ trong bụng, lập tức vung gậy như ý đập hai phát hai tên cướp đường chết tươi.
- Yếu thế.
Đường Tam Tạng kêu lên:
- Ngộ Không, ta có bảo ngươi giết chúng đâu?
- Rõ ràng thầy nói thịt chúng cơ mà?
- Ơ, như vậy chỉ là muốn ngươi cảnh cáo bọn họ qua loa thôi, sao ngươi lại sát sinh?
- Ôi dào, đúng là lý sự cùn.
- Không được, bọn họ là cường đạo nhưng cũng là con người, ngươi động một tí thì sát sinh thì ta đi thỉnh kinh phổ độ chúng sinh làm gì?
- Này nhớ, đừng tưởng là sư phụ thì lên mặt nhớ, tinh vi vừa thôi, thằng này cóc cần nhớ.
- Ngươi đã kí hợp đồng với Phật Tổ Như Lai rồi, nếu xù thì phải đền khối tiền đấy.
- Lão tôn chủ một Hoa Quả Sơn, tiền bán hoa quả hàng năm cũng thừa để ta ăn nhậu phủ phê, sợ gì vài ba triệu lẻ đó chứ?
Nói rồi ngài tung người bay vọt lên mây.
Đường Tam Tạng nhìn theo chỉ biết thở dài.
- Tự nhiên mất đi thằng sai vặt, tiếc thật.
Chợt trên trời tỏa ra luồng hào quang rực rỡ, Đường Tam Tạng thấy vậy lập tức quỳ xuống:
- Quan Âm Bồ Tát.
- Đường Tam Tạng, không cần đa lễ, ta chỉ tiện đường đến viện thẩm mĩ nên đi qua đây thôi, còn Tôn Ngộ Không đâu?
- Nó hủy hợp đồng trốn đi rồi.
- Duyên thầy trò của các người chưa hết, nó có thể bỏ đi đâu?
- Con khỉ này ương bướng khó dạy, làm sao có thể cùng tôi đi Tây Thiên thỉnh kinh được?
Quan Âm Bồ Tát thở dài:
-Ý ngươi muốn xin đểu một bảo vật chế phục nó chứ gì?
- Bồ tát thông minh quá. - Đường Tam Tạng cười hì hì cầu tài.
- OK. Dù sao ta cũng vừa cắt băng khánh thành chùa Quan Âm về, người ta cũng cho vật này chưa biết dùng làm gì.
Nói rồi bà rút từ trong ba lô một chiếc vòng vàng sáng lóa.
- Vàng thật hay vàng dỏm thế Bồ Tát? - Đường Tam Tạng hỏi.
- Vàng xịn thì còn lâu ta mới cho mi, đây là vòng kim cô để chế phục con khỉ đó.
Nói rồi Quan Âm Bồ Tát quẳng chiếc vòng rơi xuống tay Đường Tam Tạng.
Đường Tam Tạng cầm lên ngắm nghía hồi lâu rồi nói:
- Chiếc vòng này bên phải nặng bên trái nhẹ, phía trước to phía sau nhỏ, màu sắc óng ánh nhưng nhũ lại sắp bong ra đến nơi rồi, đã thế lại còn nặng hơn bình thường chắc chắn bị người ta lén bỏ chì vào rồi, Quan Âm Bồ Tát à, người lấy nó ở đâu thế? Hay để bần tăng giới thiệu cho một lò rèn hạng hai nhé, thủ công ở đó cũng khá lắm, tiền công lại không đắt, còn tiền hoa hồng thì ... hì hì... nể tình quen biết tôi tính rẻ cho.
Quan Âm Bồ Tát lắc đầu :
- Nói nhiều quá.
Rồi bà biến thành một luồng ánh sáng bay mất.
Quả nhiên một lúc sau, Tôn Ngộ Không bay vòng trở về.
- Mi còn về đây sao?:
- Hừ, không nể tình bản hợp đồng với Phật Tổ Như Lai thì tôi đã cuốn gói đi từ đời tám hoánh, ở đây làm qué gì.
- Vậy thì mi đi đi.
- Thôi sư phụ, đùa tí thôi làm gì mà giận dỗi như trẻ con thế?
- Mi hối cải thì ta cũng không làm khó, chỉ cần mi đội chiếc vòng này thì chứng tỏ mi đã thành tâm hướng phật, ta sẽ cho mi đi theo.
- Xời ơi, sư phụ kiếm đâu cái vòng xấu thế không biết, cho cũng chả thèm lấy.
- Thế thì thôi.
- Đùa tí thôi ông anh, để con đeo.
Rồi Tôn Ngộ Không cầm chiếc vòng đeo thẳng vào đầu.
Vòng vừa chạm vào đầu Tôn Ngộ Không lập tức xiết chặt lại, nó lăn lộn dưới đất kêu gào thảm thiết.
- Vòng này vòng gì thế?
- Vòng Kim Cô của Quan Âm Bồ Tát vừa bán rẻ cho ta đấy.
- Thầy mà cũng chịu mua đồ ư? Chắc chắn là đồ xin rồi.
- Kệ xác ta, mi có hối cải không?
Tôn Ngộ Không lấy gậy như ý ra cố gắng nạy mãi vẫn không thể bật chiếc vòng ra khỏi đầu. Nó cố gượng dậy kêu choe chóe:
- Ông chơi đểu quá, tôi sẽ kiện ông ra tận tòa án Quốc Tế tội ngược đãi vật nuôi.
Đường Tam Tạng nghe vậy chột dạ nói:
- Chỉ cần mi hứa thành tâm hướng phật ta sẽ ngừng đọc chú.
- Ok, tôi hứa, tôi hứa.
- từ giờ ta nói gì cũng phải nghe, được không?
- Chơi luôn, đừng niệm nữa.
- A di đà phật.
- Sư phụ biết bắt yêu trừ ma hả?
- Không. biết thì đã đâu bị bọn côn đồ đánh đến nỗi phải trốn vào chùa đi tu.
- Thế sao nói mạnh miệng thế?
- Không phải mi nói mi là Tề Thiên Đại Thánh sao? Bọn yêu tinh nhãi nhép này làm gì được mi chứ?
- Thế mà ông nói như ăn chắc rồi ý.
Đường Tam Tạng cười hề hề:
- Mi cũng phải để sư phụ có chút danh tiếng chứ.
Sau hồi lâu thỏa thuận, Tôn Ngộ Không quyết định biến thành con gái Cao Thúy Liên ở trong phòng chờ yêu quái đến.
Nửa đêm, một cơn gió tanh nồng thổi đến, Tôn Ngộ Không nhăn mặt:
- Mùi cám lợn nồng nặc, đủ biết con yêu quái này ở bẩn đến mức nào.
Đợi con yêu quái vào Tôn Ngộ Không ra giọng hờn trách:
- Chàng nói yêu ta mà suốt ngày bận bộ đồ rách rưới thế này không chán sao? Chả model gì cả.
Con lợn tinh nước dãi chảy ròng ròng nói:
- Thế hả? Nàng thích kiểu gì ta chơi tất.
- Bây giờ người ta chuộng mốt Naponeon ấy.
Bùm, con lợn tinh biến thành một thanh niên tóc vàng mặc quân phục Pháp.
- Hừ, mốt quần áo Mĩ đẹp hơn.
Bùm, lợn tinh biến ra bộ đồ vét, đầu chải keo bóng mượt.
- Thiếp nghĩ lại rồi, kiểu Hip Hop mới là sành điệu.
Bùm. Lại biến.
- Thôi, chơi kiểu Rock hầm hố đi.
Bùm.
- Chán rồi, chơi đồ jean đi.
Bùm.
- Hay chơi mốt thổ dân Châu ÚC vậy.
Bùm.
- THôi về model quần áo thời Nam Hán đi.
Bùm.
- Chán quá, về với model thời nguyên thủy đi.
Lợn tinh thở hổn hển:
- Nàng ơi, sao càng lúc càng thiếu vải thế? Ta lạnh quá.
- Chàng nhà quê quá, thời trang bây giờ model thiếu vải là thời thượng đấy.
Trư Bát Giới nghe vậy đôi mắt sáng rực, cười hô hố biến liền thành quần áo da thú.
- Xưa hơn mới đẹp.
Bùm, áo da thú trở thành áo lá.
- Vẫn còn hiện đại lắm.
Trư Bát Giới đang lúc hứng chí, đến lúc hóa phép mới nhận ra trên mình chỉ còn một chiếc lá mỏng manh, hắn đỏ mặt chạy nấp sau chiếc rèm.
- Nàng ơi, hình như ***y quá.
- Thế mới dễ đem quay chứ. - Tôn Ngộ Không cười phá lên rồi hiện hình.
- Ôi nàng ơi, hóa ra nàng lắm lông đến thế à?
Tôn Ngộ Không vung thiết bảng bổ một nhát xuống đầu Trư Bát Giới.
Trư Bát Giới hoảng hồn vung đinh ba lên đánh trả, chẳng mấy chốc đã bị Tôn Ngộ Không dồn vào thế bí, cuối cùng hóa một sợi dây buộc ngang bốn cẳng của hắn lại.
- Hê hê, tối nay có món heo quay thơm lừng.
Trư Bát Giới vội kêu lên:
- Ta vốn là Thiên Bồng Nguyên Sóai trên trời, mi sợ không?
- Xì, - Tôn Ngộ Không kêu lên - cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương, đại ca mày đây là Tề THiên Đai Thánh đấy nè.
Trư Bát Giới hoảng hồn kêu eng éc:
- Đai ca ơi, tha cho em, em vốn phụng mệnh Quan Âm Bồ Tát ở đây chờ người đi lấy kinh, đại ca mà giết em thì phải tội đấy.
Tôn Ngộ Không nhíu mày:
- Thật không đấy hay lại phét?
- Thật chứ. Trong quần áo em có giấy chứng nhận lại có dấu của công chứng nữa, giả thế quái nào được.
- Sư phụ đang ở dưới nhà kia kia, xuồng mà bái.
Dĩ nhiên, Đường Tam Tạng được thêm đồ đệ đi theo còn gì mừng hơn, Cao Lão còn sướng gấp mấy lần, tự nhiên thoát được nạn yêu quái quyết định mở tiệc ăn mừng, hát karaoke suốt ba ngày ba đêm.
Có thêm Trư Bát Giới, ba thày trò lại lên đường nhằm hướng tây đi tới.
* * *
Đến một con sông rộng lớn, nhìn thăm thẳm chẳng thấy bờ, lông vịt thả không nổi, ba thầy trò đang bối rối thì chợt nghe một yêu quái đen sì nói:
- Ê có phải muốn qua sông không?
- Đồ đầu đất, thế mà cũng hỏi, không qua sông thì bay chắc? - Trư Bát Giới nói.
- Thế thì nộp tiền mãi lộ đi rồi tao cho qua.
- Còn khuya nhé - Đường Tam Tạng nói - đến tiền của người xuất gia mi cũng nỡ lột sao?
- Keo bẩn thì cứ việc ở trên đấy nhớ, còn khuya tao mới cho qua.
Đường Tam Tạng nói:
- Đừng thách nhà giàu húp tương nhớ, Ngộ Không, Bát Giới, đi đốn củi đóng bè.
Nào ngờ bè vừa đi đến giữa dòng, sóng gió nổi lên ầm ầm cũng may Tôn Ngộ Không nhanh trí kéo cổ Đường Tam Tạng lên bờ.
- Đồ chơi bẩn - Đường Tam Tạng kêu ầm lên - giỏi thì lên đây đánh tay bo với hai đồ đệ ta.
- Hai đánh một không chột cũng què, ta ngu gì. - yêu quái cười hăng hắc.
- Giờ mày có cho bọn tao qua sông không?
- Cho bọn bay qua sông ta ăn cám à? - yêu quái lặn ngủm xuống sông cười hăng hắc.
- Ok, đừng trách tao độc ác.
Nói rồi nó phóng vọt lên trời.
- Có phải đây là trung tâm xây dựng Thiên Cung không?
- Đúng rồi.
- Xi măng ở đây tốt không?
- Hàng chất lượng cao bảo đảm yên chí đi.
- Ok cho ta một tấn.
- Hai lạng một cân, một tấn hai ngàn lạng.
- Ta là Tề Thiên Đại Thánh mà mi cũng dám đòi ư?
- Trời ơi, đại thánh mà cũng tính ăn quịt à? Có tin tôi la làng lên không?
Tôn Ngộ Không lắc đầu:
- Ta đang bận, lúc khác trả sau nhé.
Nói rồi nó vọt tới, hất luôn cả bao lên gậy.
Vừa xuống dưới, Tôn Ngộ Không hét lớn:
- Bát Giới, biến thành khổng lồ hất cát xuống sông.
- Hô hô - yêu quái cười rộ lên - sông sâu lắm, cát hất xuống thì ăn nhằm gì?
Nhưng y chưa kịp cười tiếp đã bị cả tấn xi măng của Tôn Ngộ Không đổ ầm ầm xuống đầu.
Yêu quái tối mặt tối mũi thì Trư Bát Giới đã biến thành khổng lồ hất cát xuống.
Xi măng gặp nước và cát nhanh chóng đông cứng, gắn chặt yêu quái không nhúc nhích.
Yêu quái kêu oai oái:
- Đại ca ơi, tha cho em.
- Tinh vi nữa đi con - Đường Tam Tạng bước lại gõ côm cốp lên đầu y.
Chợt nhìn áo bào của Đường Tam Tạng, yêu quái nói:
- Ơ kìa, ông có phải Đường Tam Tạng thánh tăng đại đường không đấy?
- Mày cũng giỏi nhỉ, nhìn ra ta cơ đấy, mày là ai?
- Sư phụ, con là Uyển Liêm tướng quân vì phạm luật trời nên bị đày xuống đây, sư phụ, xin cho con đi theo bảo vệ người đóai công chuộc tội, như thế mới lãnh được mấy trăm năm lương nhà trời còn nợ con.
- Đi thì không vấn đề, nhưng gánh hành lý free nhé.
- OK, free luôn.
* * *
Rong ruổi đường xa, thấm thoát, bốn thầy trò đã đi được hơn một phần ba chặng đường.
Phong ba bão táp, yêu ma quỷ quái bị tiêu diệt không biết bao nhiêu mà lần, tình thày trò, huynh đệ cũng mỗi lúc một khăng khít hơn.
Chợt một ngày nọ, đang đi trên đường, Trư Bát Giới liên tục kêu khát:
- Khát quá sư huynh ơi.
- mày tưởng ta không khát chắc, nhịn đi em.
- Nhịn thế quái nào được mà nhịn. - Trư Bát Giới kêu lên - kiếm đâu ra lon Pepsi giờ nhỉ?
- Mỡ đấy mà húp em ơi, mày nhìn xem, xung quanh vắng lạnh, tứ phía vắng tanh như chùa bà đanh, cướp đâu ra pepsi cho mày uống?
Hết hồi 3
Nào ngờ lúc đó, một giọng nói ngọt như đường phèn cất lên:
- Ai uống pepsi không? Mua một tặng một trả tiền hai đây.
Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp như hoa hậu bước tới, thầy bốn thày trò lập tức chạy tới mời chào đon đả:
- Các anh ơi, mua giúp cho em lon Pepsi đi anh, ngày hôm nay ế ẩm quá.
Trư Bát Giới thấy gái xinh thì cười híp mắt:
- Bao nhiêu một lon hả cô em?
Tôn Ngộ Không gạt phắt đi:
- Mày ngu thế? Uống mà không sợ cạm bẫy của yêu quái à? Cô là ai? Tại sao lại đứng ở đây? Có phải cave đứng đường không?
- Oan cho em quá anh ơi - cô gái thút thít - em là nhân viên tiếp thị cho hãng Pepsi, số em vướng phải sao quả tạ nên bị biệt phái công tác lên đây bán dạo qua ngày, em là gái nhà lành chứ có phải cave đứng đường gì đâu.
Tôn Ngộ Không gầm lên một tiếng:
- Còn nói nữa à?
Dứt lời, ngài vung gậy đập một phát vào đầu cô gái chết thẳng cẳng.
Đường Tam Tạng thấy vậy thất kinh:
- Ngộ Không, mi giết người đấy ư?
- Con không giết người, giết yêu quái đấy.
- Bốc phét vừa thôi, rõ ràng là con gái nhà lành, sao lại là yêu quái?
Tôn Ngộ Không phù một cái, pepsi biến thành nước cống, cô gái biến thành hồ ly.
Sa Tăng nói:
- HÌnh như đại ca nói đúng đấy sư phụ ơi.
- Nó bốc phét đấy - Trư Bát Giới phụng phịu - rõ ràng giết người nên mới biến hóa như thế để lừa thầy, nó coi sư phụ là thằng ngu đấy.
- Quá lắm rồi - Đường Tam Tạng rít lên rồi đưa tay lên niệm chú.
Tôn Ngộ Không la lên như bị bổ đầu ra làm đôi, lăn lộn dưới đất.
- Đừng niệm nữa. đừng niệm nữa.
Đường Tam Tạng mặc kệ Ngộ Không năn nỉ, cứ tiếp tục niệm.
Trư Bát Giới nhìn hả hê cười hi hi.
Sa Tăng thấy Ngộ Không lăn lộn dưới đất bèn nói:
- Thôi, stop đi sư phụ ơi, cẩn thận gây ra án mạng đấy, dạo này hội bảo vệ động vật tuần tra dữ lắm.
Đường Tam Tạng nghe nói vậy thì ngừng niệm nói:
- Thôi, ta nào có thể dẫn mi đi theo được nữa.
- Sư phụ, người nỡ bỏ con sao? - Tôn Ngộ Không nói.
- Ngươi đã giết người, nếu người ta truy cứu ta đưa ngươi theo tất sẽ bị tù mọt gông.
- Còn hợp đồng với Phật Tổ Như Lai?
- Ta sẽ đứng ra phá hủy hợp đồng, coi như ngươi không phải bồi thường gì nữa.
- Sư phụ, con đã đi theo sư phụ bấy lâu nay, giờ con biết đi đâu?
- Ngươi vốn là khỉ, tốt nhất hãy về sở thú hoặc đi theo gánh xiếc ấy, nếu có dịp ta nhất định đến ủng hộ.
Tôn Ngộ Không nghẹn ngào lậy ông ba lạy rồi bay vọt đi.
Tôn Ngộ Không vừa bay đi, mấy lon nước trở lại ngon ngọt như cũ, Trư Bát Giới và Sa Tăng thấy vậy nhào tới, đưa nước lên nốc ừng ực.
Nào ngờ nước chưa xuống dạ dày đã sôi lên ùng ục, cả hai ôm bụng rên quằn quại.
Cô gái vừa bị chết dưới đất liền cười lên hăng hắc rồi hiện nguyên hình là một con cáo vọt tới, túm cổ Đường Tam Tạng lôi đi.
Đường Tam Tạng la lên choi chói nhưng đã muộn, cả Sa Tăng bà Bát Giới đều nằm thẳng cẳng dưới đất. Con cáo cười hi hí:
- Trong nước ta đã bỏ virus SARD rồi, các ngươi nốc vào thì chỉ còn đường đi buôn muối thôi.
Sa Tăng, Trư Bát Giới chỉ còn nước nhìn Đường Tam Tạng bị đem đi một cách thảm hại.
Tiểu Bạch Long thấy vậy hí lên một tiếng rồi đạp mây bay thẳng lên không, đuổi theo Tôn Ngộ Không.
Cũng may Tôn Ngộ Không vì bực tức trong lòng nên cũng chưa kịp đi xa.
Tiểu Bạch Long chạy theo nói:
- Đại ca ơi.
- Chú mày đấy à? Đuổi theo ta làm gì? Ta chẳng có cầm cái gì của chú mày đâu.
- Đại ca ơi, sư phụ bị bắt rồi.
- Kệ xác lão ý, tìm kẻ bị đuổi khỏi sư môn làm gì?
- Anh còn giận ư?
- Không giận mới là lạ.
- Cô gái đó là yêu quái, sư phụ bị nó bắt nhất định bị ăn thịt.
- Mặc xác lão.
Tiểu Bạch Long suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Ừ, Đường Tam Tạng bị ăn thịt cũng đáng, nhưng đại ca ơi, thằng yêu quái nó láo lắm, nó nói anh là con khỉ khô đít đỏ, rụng hết lông.
Tôn Ngộ Không nghe vậy thì tức lộn ruột nói:
- Tên khốn này, láo như con cáo.
- Ừ thì nó là cáo mờ.
- Đi, quay về tao đập chết nó ăn thịt luôn.
Lúc về đến cửa động, chợt thấy Đường Tam Tạng đang chạy ra.
- Bổn cũ soạn lại hả em? - Tiểu Bạch Long cười nhạt - chơi nó đi đại ca.
Dứt lời, Tiểu Bạch Long và Tôn Ngộ Không chạy tới, kẻ đấm người đá, mỗi người một đòn đánh cho Đường Tam Tạng nhừ tử.
Đường Tam Tạng chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đánh liên tục thì tối mắt tối mũi, chỉ biết ôm mặt chịu trận.
Tiểu Bạch Long đá mấy cái thì chợt kêu lên:
- Hình như là sư phụ đấy đạ ca ơi.
Tôn Ngộ Không kéo Tiểu Bạch Long lại gần:
- Lão ý chứ còn ai nữa.
- Thế sao anh lại đánh?
- Không nhân dịp này trả thù thì còn chờ đến bao giờ nữa?
Nói rồi Ngộ Không làm bộ sợ sệt quỳ xuống nói:
- Con không nhận ra sư phụ, chết thật.
- không phải tại con, tại ta - Đường Tam Tạng thều thào - chỉ tại ta đuổi con đi.
- Sao sư phụ lại ở đây? - Tiểu Bạch Long hỏi.
- Có một cô gái xin hồ ly tinh tha cho ta.
- hừ, con hồ ly bố láo này, phải luộc nó mới được.
Nói rồi Tôn Ngộ Không biến thành một con ruồi bay vào động.
* * *
Hồ ly tinh vào động thấy phu nhân mình đang nằm đó ủ rũ.
- What the metter, phu nhân?
- Lâu rồi mà chàng chẳng có quà cho người ta. THiếp tủi thân quá. - phu nhân thút thít.
- Muỗi, ta có 3 con @, 2 chiếc Mescedes mới cáu, em thích cái nào chứ chọn.
- Không thèm.
- Viên kim cương 7 Kara thì sao?
- Không muốn.
- Thế nàng muốn cái quái gì?
- Thiếp thấy một cái áo đuôi chồn rất hợp thời trang, chàng cho thiếp đi.
- Cái gì? Hồ ly tinh bọn ta không có đuôi thì chỉ còn nước die thôi.
- Chàng cho thiếp đi - phu nhân khóc rống lên - cho đi.
Hồ ly đau đầu quá bèn tháo đuôi của minh ra nói:
- Nhớ chơi xong trả luôn nhé.
Phu nhân cầm chiếc đuôi rồi khẹc khẹc:
- Chết mày rồi cáo ơi.
Dứt lời, Tôn Ngộ Không hiện nguyên hình, đập một phát chết tươi.
Phu nhân yêu quái chạy ra:
- Giải quyết xong chưa?
Tôn Ngộ Không cười:
- Ok, tặng phu nhân cái đuôi cáo này.
Phu nhân khóc rống lên:
- Sao mi lại giết nó? Nó là chồng ta cơ mà, nó chiều ta thế cơ mà.
Tôn Ngộ Không bị nước mắt, nước mũi của nàng văng tối tăm mặt mũi, không biết nói gì hơn.
Tôn Ngộ Không đưa phu nhân cáo đi bèn quay về, thấy Sa Tăng bà Bát Giới nằm hai đống dưới đất thì đá vào nói:
- Ham ăn ham uống lắm vào, chết chưa em?
Đường Tam Tạng nói:
- Cứu bọn nó đi, không thì lại phải gánh hành lý mệt lắm.
Tôn Ngộ Không nghe vậy thổi phù, đuổi hết virus Sard trên người hai người.
Nhưng ngài lại lấy dây xích cả hai lại.
Hết hồi 4
0
comments
Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010
Posted by restart
Những câu hỏi hay nhất của các cầu thủ
Tôi sẽ không gặp phiền phức nào nếu chúng tôi thua tất cả các trận đấu, miễn sao chúng tôi vô địch giải đấu này. (Mark Viduka)
- Tôi có thói quen là luôn luôn đi giày chân phải trước, sau đó mới đi tất chân phải. (Barry Venison)
- Anh ấy béo lên, tôi thì giảm cân còn khoản đồi trụy thì bằng nhau. (Ronnie Whelan)
- Chúng tôi thua vì chúng tôi đã không thắng. (Ronaldo)
- Tôi bị đá một cú mạnh vào mắt cá chân trái nhưng có cái gì đó mách bảo tôi đó là chân phải. (Lee Hendrie)
- Mùa bóng này, tôi đã 14 lần bị nhận thẻ. 8 lần là do lỗi của tôi, nhưng 7 lần kia thì không thỏa đáng. (Paul Gascoigne)
- Tôi đã xem trực tiếp trận đấu giữa Blackburn và Birmingham trên TV hôm Chủ nhật. Lúc George (Ndah) ghi bàn ngay ở phút thứ nhất vào lưới Birmingham, tôi đã chộp ngay lấy điện thoại và gọi cho anh ấy. Mãi sau tôi mới nhớ ra là anh ấy vẫn đang thi đấu trên sân. (Ade Akinbiyi)
- Tôi có thể nhìn thấy một củ cà rốt ở cuối một đường hầm. (Stuart Pearce)
- Tôi muốn chơi bóng cho một CLB bóng đá Italia, giống như Barcelona chẳng hạn. (Mark Draper)
- Tôi không thể định cư tại Italia được, việc này cũng giống như đang sống ở nước ngoài vậy. (Ian Rush – Cầu thủ người Anh)
- Câu hỏi: “Liệu có công bằng không khi người ta nói rằng anh là một cầu thủ chơi rất thiếu ổn định?”. Trả lời: “Ồ, tôi có thể chơi được ở tuyến giữa, bên cánh phải và đôi lúc là bên cánh trái”. (David Beckham)
- Đức là một đối thủ cực kỳ khó đại bại… họ có tới 11 cầu thủ quốc tế trong đội hình. (Steve Lomas)
- Chẳng có gì là lửng lơ giữa cái tốt và cái xấu cả. Chúng tôi đã từng trong tình trạng đó. (Gary Lineker)
- Tôi đã quyết định làm lễ rửa tội cho cậu con trai Brooklyn nhưng vẫn chưa biết nhập tôn giáo nào cho cậu nhóc. (David Beckham)
- Người Brazil thì ở Nam Mỹ còn người Ukraina có lẽ sẽ là người châu Âu. (Phil Neville)
- Alex Ferguson là HLV giỏi nhất mà tôi đã từng có ở giải đấu này. Ồ, ông ấy là HLV duy nhất mà tôi thực sự có tại giải đấu này. Nhưng ông ấy cũng là HLV giỏi nhất mà tôi đã từng có. (David Beckham)
- Tôi thà chơi bóng trước một ngôi nhà chật cứng người còn hơn trước một đám đông… chẳng có ai cả. (Johnny Giles)
- Trong bóng đá, thỉnh thoảng bạn phải ghi được thật nhiều bàn thắng (Thierry Henry)
- Tôi không bao giờ muốn ra đi cả. Tôi sẽ ở đây đến cuối cuộc đời và hy vọng sau đó mọi thứ vẫn sẽ tốt. (Alan Shearer)
- Tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng tôi luôn luôn nói rằng chẳng gì có thể làm tôi ngạc nhiên trong bóng đá cả. (Les Ferdinand)
- Leeds là một CLB vĩ đại và đó từng là nhà của tôi trong nhiều năm mặc dù tôi sống ở Middlesbrough. (Jonathan Woodgate)
- Tôi không thể hạnh phúc hơn được nữa nhưng tôi đã hạnh phúc hơn. (Ugo Ehiogu)
- Tôi không biết khiêu vũ, nhưng tôi là một con thú trên giường! (David Beckham)
Teghe.com (sưu tầm)
0
comments
Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2010
Posted by restart